Duyên Nam

Giọt lệ đá...



Tình yêu tôi kiếm trong nhân gian
Vì nghĩ nơi đây là địa đàng
Trong đám người đông rồi sẽ có
Chính Người tôi đợi với thời gian.
 
Người là tất cả, một niềm vui
Đánh thức yêu thương giấc ngủ vùi
Lệ đá rơi dòng như được sống
Mặc dầu giông bão đã rèn trui.
 
Thế rồi Người để những đau thương
Không muốn cùng tôi đi trọn đường
Người trốn trần gian, vòng khỗ lụy.
Độc hành tôi với bóng hình vương.
 
Tôi dấu yêu Người trong đớn đau
Mong ngày tháng lụn sẽ qua mau
Cho cơn bão cháy không còn nữa
Mới biết yêu Người khỗ thế nào.
 
Một lần xin lỗi tại tôi sai
Vì trốn đau thương, tránh đọa đày
Đã mượn men cay làm cứu cánh
Tưởng mình không tỉnh. Mộng trong say.
 
Có phải đời này chỉ đắng cay?
Gian nan thử thách, lẫn cuồng quay.
Cho nên Người đến như mây khói.
Cầm chắc trong tay, vẫn trắng tay.
 
Duyên Nam
(April 01-2017)

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 12 tháng 4 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Giọt lệ đá..."